Kẻ đi, người ở, ôi buồn thay
Nắng nóng tháng năm hong mái tóc
Tháng sáu mưa về ngập đường ray
Mùa hè có khi trời mưa bay
Hạt mưa lất phất trên vai gầy
Nhớ ai vội nép trong hiên vắng
Tránh cơn mưa đầy, ướt tóc mây
Sài Gòn có khi nắng, mưa, nhiều
Như cô thiếu nữ tuổi biết yêu
Như chàng trai trẻ, tim rộn rả
Chờ đợi ai tan trường buổi chiều
Sài gòn ngày nao, tay trong tay
Mà nay xa cách đã bao ngày
Bên ni bên nớ, xa muôn dặm
Gửi khúc tình sầu theo gió mây
Người yêu dấu đã xa thật xa
Nhớ thương, thương nhớ mắt lệ nhoà
Biết đến ngày nao mong gặp lại
Ai hiểu tình mình bằng đôi ta
Nguyễn Mạnh Cường
Ba mươi ba năm qua thời gian như tia chớp ,
Tôi giật mình nhìn sợi tóc trước gương .
Những ngày tháng trôi đi có bao giờ dừng lại ,
Tâm hồn ta ơi thơ chai đá mất rồi .
Có những đêm với ảo mộng mịt mùng ,
Thâý mình nhỏ lại tựa như Hoàng tử bé .
Phải , tim ta đã mỏi mệt trên những cánh đồng ,
Sau biết bao nhiêu tháng năm cày ải .
Một mối tình cho thơ ta vẫn không có nổi ,
Nợ miếng cơm manh áo quá nặng vai .
Bạn ta hỡi sao bao ngày tháng cũ ,
Có khi nào ký ức chẳng nhạt phai ?
Ngượng ngập thay cho tay ta cầm bút ,
Nhưng kìa niềm vui lại ùa đến bất ngờ .
Mái tóc điểm sương chưa bao giờ run rẩy ..,
Mà sao tim ta rung động thật diệu kỳ .
Một đêm làm thơ với đôi tay lóng ngóng ,
Chẳng biết viết gì để mở cửa trái tim .
Thật khổ sở nặn từng con chữ ,
Bạn thơ ơi xin dừng bước trước một người ,
bao năm phiêu lưu chìm trong khó nhọc .
Chớ tiếc chi bạn hỡi nở nụ cười .
TRẦN HỒNG CƠ
Khuya nhìn mình trong gương
30/08/2011
Tôi đến Florida ngày hôm qua
Những trận mưa rào và không khí ẩm thấp
Làm tôi chợt nhớ mùa hè năm xưa
Ở Sài Gòn
Thành phố mà tôi sanh ra
Lớn lên với những kỷ niệm êm đềm va tươi đẹp
Florida có những tòa nhà chọc trời
Đứng sừng sững với những con đường xa lộ
Thẳng tắp và đầy xe
Với những con người sống trong vội vả
Ngay cả trong lúc họ ăn, họ thở và vui chơi
Khác với Sài Gòn ngày ấy của tôi
Con người có thể sống, yêu, làm việc
Trong một nhip điệu vừa phải
Chừng mực và có đầy tiết tấu
Như tiếng côn trùng kêu rả rích
Của một mùa hè năm xưa
Sau một cơn mưa
Sài Gòn ngày ấy có những con đường
Giữa những trận mưa rơi nặng nhẹ
Đường phố ngâp đầy lá cây
Khói thuốc bay lên trong quán cà phê mù sương
Sân nhà ai thoang thoảng mùi Dạ Lý Hương
Tôi đạp xe
Buổi tối đến trường
Lòng giản đơn của chàng trai mới lớn
Đâu biết rằng đời sống thật vô thường
Đã bao năm qua
Dù Ở đâu
Mỗi khi mưa đến
Nhìn những trận mưa rào
Làm tôi nhớ
Bạn ơi
Sài Gòn của tôi
Mãi mãi bên tôi
Nguyễn Mạnh Cường
08/11/2011
TỰ SỰ
Ngồi hàng giờ trước máy
Cạn bao tách cafe
Chữ nghĩa đôi khi cũng rất nhiêu khê
Khi cố viết, không thể nào viết được
Hồn thơ đến hay đi không báo trước
Có những lúc ngồi một mình
Vật vã với mớ chữ nghĩa ngổn ngang
Bỗng dưng chợt nghĩ đến nàng
“Phải chi bướm trắng lại sang bên này”
“Ngày qua ngày lại qua ngày” *
Viết rồi xóa bỏ… thở dài, thở ra
Đã mấy ngày qua
Bây giờ gõ tiếp
Chữ nghĩa, văn chương bỗng trở nên cái nghiệp
Không viết được thì buồn
Nhưng thi hứng lại bỏ đi chơi
Không lẽ ngồi đây cứ dài ngắn kêu trời
Nhưng khổ nỗi ông trời đâu có làm thơ mà than với trách
Thôi đành dẹp quách
Đi uống café
Sao tâm tư cứ mãi nặng nề
Năm ba phút lại ra mồi thuốc lá
Ngồi nghe tiếng ve sầu khắp nơi rôm rả
Ca khúc mùa hè gợi nhớ trường xưa
Mây trên trời vài cụm lưa thưa
Bay lãng đãng như không biết về đâu
Giữa khung trời bao la quạnh quẽ
Trong ký ức có nụ cười cô bé
Mái tóc bay bay dưới gốc phượng già
Cô ra sao rồi 36 năm qua
Khi sách vở học trò lùi vào dĩ vãng
Khi cuộc sống cằn khô theo năm tháng
Khi lọn tóc huyền bạc thếch gió sương
Bước ra khỏi cổng vườn
Ngồi bờ suối ngâm chân dưới nước
Nắng gay gắt mồ hôi tuôn ướt mượt
(Như nắng Saigon một thuở xa xưa)
Lá trên cành gọi gió đong đưa
Nghe như tiếng thì thầm của nàng thơ bước tới
Tay khoác nước làm con nhái bầu nhảy vội
Ẩn mình sâu dưới khóm lục bình
Năm tháng cứ đi tới rất vô tình
Càng lúc như càng nhanh hơn trước
Nghe có tiếng thở dài thườn thuợt
Ngó chung quanh vẫn chỉ có riêng mình
Văn Yên Sơn
Cuối tháng 7/2011
(*) thơ Nguyễn Bính