NHƯ HƯƠNG NỒNG BỤI PHẤN


 
Cô gái nhỏ mơ trường Nha ngày trước

Giờ làm cô tập giảng ở bục cao

Đâu phải ngẫu nhiên mộng ước ngày nào

Em đem gửi vào những đàn em nhỏ


Tháng mười một không còn hoa phượng đỏ

Em cũng vào buổi tập giảng đầu tiên

Lòng run run như viên phấn ngoan hiền

Em viết tựa, bắt đầu bài thứ nhất


Trang giáo án soạn từ lâu chật vật

Học trò ngồi là thầy, bạn quanh đây

Niềm vui chung nét chữ cũng tròn đầy

Em bỗng thấy ấm lòng như vạt nắng


Chiều ngoài kia vẫn êm đềm bình lặng

Buổi giảng đầu, sao ngượng ngập mê say

Có chút gì trong mắt bỗng cay cay

Mà cứ tưởng như hương nồng bụi phấn

( Vũ Minh Tuấn )