Xuân Mơ



Ta như ai đó mộng tìm Xuân
Xuân mang tươi thắm đến dương trần   
Nàng mang nhân ái gieo muôn lối
Làm đẹp cuôc đời theo dấu chân


Xuân mang hy vọng đến mọi nhà
Tình Xuân chan chứa khắp muôn hoa
Cùng nhau chờ đón mùa Xuân đến
Để tình người lại được bay xa

NMC

TIỂU MUỘI

Gã thanh niên đeo kính trắng ngồi sau quầy sách đang cặm cụi viết, chẳng thèm để ý đến tôi vừa bước vào. Càng tốt, tôi có thể tự do lựa chọn mà không bị phiền nhiễu bởi những lời chào mời.
Trên cái giá đóng sơ sài treo đầy những tấm thiệp to, nhỏ nhiều màu sắc . Tôi lựa được một tấm vừa xinh, in hình đóa hoa hồng mới nở còn lóng lánh một giọt sương. Nhỏ bạn tôi là dân Đà Lạt nên rất thích hoa hồng, tôi sẽ gửi tặng nó với lời chúc một năm mới tươi như đóa hồng.
- "Ông ơi", tấm thiệp này giá bao nhiêu ?
- Trai hay gái ? - Câu trả lời trật lất, cái đầu vẫn không ngẩng lên -
Chúa ơi, mặc dù mái tóc demi garcon của tôi có vẻ hơi ngổ ngáo một chút, nhưng chắc chắn không thể lầm với một đấng húi cua được. Anh chàng này chắc đã lâu không đo độ mắt lại.
- Cái gì ? Tôi ấy à ?
Anh chàng cười xòa, buông bút đứng dậy.
- Không, tôi hỏi cô bé gửi cho bạn trai hay bạn gái. Tấm thiệp này chỉ nên dành cho chàng trai gửi tặng bạn gái của mình. Hoa hồng có thể nói được những điều khó nói nhất.
Quả thật là vô duyên. Bán hàng như hắn có mà ngồi ế cả ngày, hèn chi quán sách vắng ngắt.
- Kệ tui, tui tặng cho ... má tui. Được hông ?
Hắn vẫn điềm nhiên :
-À, thế thì cô bé nên lấy tấm này, có chữ Phước - Lộc - Thọ hợp hơn. Mà này, tôi già lắm sao mà cô bé gọi là "ông"?
Tôi lườm lườm nhìn hắn:
- Thế tôi còn nhỏ lắm hay sao mà gọi là "cô bé" ?
Hắn cười cười :
- Không còn nhỏ nhưng mà ... chưa lớn.
 Tôi la lớn:
- Còn ông thì già rồi đó, ông cận thị ạ.
Hắn đẩy cặp kính lên cao bằng ngón tay trỏ , hơi bối rối:
- Cô bé nổi giận rồi à ? Tôi xin lỗi nhé . Tại tôi thấy cô bé giống nhỏ em gái đã xa của tôi nên đùa chơi chút xíu. Không ngờ ... làm cô bé giận.
Giọng hắn nghe tội tội. Tự dưng tôi đâm tò mò:
- Ủa, em gái ông ở xa lắm hả ?
Ừ, nó ở xa, xa lắm. Tết này không về được. Năm nào tôi cũng để dành phần mừng tuổi cho nó mà nó chẳng về nhận. Thôi, đừng nói chuyện đó nữa.
Hắn gỡ mắt kiếng ra lau, chắc để che dấu xúc cảm trong lòng. Cặp mắt quen với kính cận, khi để trần làm mặt hắn có vẻ khờ khạo, không lém lỉnh như lúc đầu.Tôi cảm thấy thân thiện với hắn hơn. Tôi đùa:
   - Nếu vậy, Tết năm nay tôi ... nhận giùm phần mừng tuổi của em gái ông, được không ?

Hắn cười vui vẻ:
- Được chứ, nhưng phải đợi Tết đã, bây giờ còn sớm quá. Sáng ba mươi cô bé ghé lại nha.
Hắn lấy tấm thiệp có ba chữ Phước - Lộc - Thọ cho vào phong bì. Trời ơi, chẳng lẽ tôi phải gửi tặng tấm thiệp này cho nhỏ bạn sao? Hắn rút thêm một quyển lịch bỏ túi và khoanh tròn ngày ba mươi Tết, rồi bỏ luôn vào phong bì với lời giải thích : " Đề phòng trường hợp cô bé đãng trí ". Tôi cười hỏi :
-"Hàng bán kèm" hả ?
- Không, bán một, tặng một.
- Tính tiền cả hai chứ gì ? Xưa như trái đất rồi.
- Không, vẫn tính một, nhưng mà tính ... một lần.
Hắn và tôi cùng cười,. Hắn có vẻ dễ mến hơn tôi tưởng lúc đầu :
- Nếu ba mươi Tết tôi không gặp ông, à quên ... không gặp anh, tôi đâu biết tên anh mà hỏi.
Hắn lắc đầu :
- Cũng không cần biết tên tôi. Hay nếu cần cô bé cứ gọi tôi là ... ông cận
thị cũng được mà.

-Nếu vậy, tôi nhận quà thay em gái của anh , gọi tôi là ... tiểu muội nha. Tôi cũng phải có quà Tết cho anh chứ. Một gói mứt me, được không ? Tôi sẽ lựa những trái thật ốm cho giống anh.
Tôi nhận tấm thiệp, trả tiền rồi bước ra khỏi quán sách, còn nghe hắn gọi với theo: "Nhớ, sáng ba mươi Tết nghe, Tiểu muội ! "
*
* *
Tôi không đến vào sáng ba mươi như đã hứa. Loay hoay mãi đến chiều ba mươi tôi mới trở lại quán sách. Cái giá treo thiệp Tết đã dọn mất tiêu, các kệ sách cũng được thu dọn gọn ghẽ. Ngôi nhà trông có vẻ sáng sủa hơn. Trong nhà một người đàn ông đang lui cui dọn dẹp. Không phải hắn, người này trông già hơn hắn nhiều. Tôi ngần ngại đứng trước cửa :
- Chú ơi, cho cháu hỏi thăm cái anh ... đeo kính cận.
Người đàn ông dừng tay ngó ra :
 - À, nó về quê rồi. Có chuyện gì không cô ?


Về quê ? Vậy là ngày cuối cùng của năm cũ tôi không gặp hắn. Gói mứt me vẫn nằng nặng trên tay tôi trở nên vô duyên quá đỗi. Tôi bậm môi lắc đầu :
-Dạ không, không có gì quan trọng lắm, cám ơn chú.
Người đàn ông bỗng nhìn tôi hỏi:
- Cô có phải là ... tiểu muội của thằng bạn tôi không ?
Tôi tròn mắt :
- Cái gì ? Hắn ... bạn chú ?
- Ừ , có sao đâu, bạn vong niên mà . Tôi là người-bạn-lớn của nó, cũng như cô là người-bạn-nhỏ của nó. Tuổi tác đâu có thành vấn đề. Tôi nhờ nó trông dùm cửa hàng mấy ngày giáp Tết. Nó chờ cô đến trưa nay mà không thấy nên phải về quê. Về bằng chuyến xe chót. À quên, nó nhờ tôi trao lại cho cô cái này, cô chờ tôi một chút.
Người đàn ông lực trong tủ sách đưa cho tôi một phong bao màu đỏ, loại lớn nhất. Hắn giữ đúng lời hứa, tặng tôi món quà mừng tuổi. Còn tôi, gói mứt me vẫn thừa thãi trên tay.Tôi đặt gói mứt lên bàn, nói nhanh " Cháu biếu chú " rồi bước vội ra cửa trước đôi mắt ngạc nhiên của người đàn ông.
 Đến ngã tư đường, quán sách đã khuất sau một khúc quanh. Tôi dừng lại để thở và mở phong bao ra, bên trong là tấm thiệp được cắt nhỏ đi cho vừa với phong bao, nhưng vẫn nổi bật hình đóa hoa hồng lóng lánh sương mai mà tôi đã chọn hôm trước. Mặt sau tấm thiệp là bốn câu thơ :

Gặp như mộng ảo vội chia xa
Người nơi phố thị kẻ quan hà
Xuân hồng gửi tặng cành lộc biếc
Chờ đến bao giờ mới nở hoa ?
Tôi đứng lơ ngơ giữa phố với cái phong bao màu đỏ và với nỗi tiếc nuối như vừa đánh mất một cái gì . Đâu đây rộn rã vang lên vài tràng pháo tết sớm. Mùa Xuân đang đến, thật gần.
VŨ MINH TUẤN