Thơ Nguyễn Ngọc Bội

Gọi Cánh Uyên Xưa

anh gọi tình xa ở cuối trời
đã lòng dâu biển đã chia phôi
em về trông bóng vầng trăng cũ
hồn có rung vang nỗi nhớ người

em khuất dần nhưvệt nắng nhòa
anh đầu non gọi bóng Uyên xa
gọi chiều xao xác chân mây vắng
và gọi tình em đã mộhoa

một trời mây trắng thản nhiên bay
em vẫn xa như nắng cuối ngày
như đốm lửa tàn như khói mỏng
để anh bãi rộng nhớ chim bày

em đã nghe lòng hiu hắt chưa
người đi còn vọng chút âm thừa
mỗi chiều trông bóng mây qua núi
có thấy hồn vang tiếc nhớ xưa

thôi ngủ đi em-kỷ-niệm-buồn
sông anh về biển rất cô đơn
xa người lưu lại trên đầu sóng
một chút tình xưa một chút hồn

em có nghe không tiếng biển gào
cõi tình xưa tưởng cõi chiêm bao
bên trời vọng tiếng sông em gọi
ru vết đau này nhưvết dao.

1993