Gợi nhớ Sài Gòn

Tôi đến Florida ngày hôm qua
Những trận mưa rào và không khí ẩm thấp
Làm tôi chợt nhớ mùa hè năm xưa
Ở Sài Gòn
Thành phố mà tôi sanh ra
Lớn lên với những kỷ niệm êm đềm va tươi đẹp

Florida có những tòa nhà chọc trời
Đứng sừng sững với những con đường xa lộ
Thẳng tắp và đầy xe
Với những con người sống trong vội vả
Ngay cả trong lúc họ ăn, họ thở và vui chơi


Khác với Sài Gòn ngày ấy của tôi
Con người có thể sống, yêu, làm việc
Trong một nhip điệu vừa phải
Chừng mực và có đầy tiết tấu
Như tiếng côn trùng kêu rả rích
Của một mùa hè năm xưa
Sau một cơn mưa

Sài Gòn ngày ấy có những con đường
Giữa những trận mưa rơi nặng nhẹ
Đường phố ngâp đầy lá cây
Khói thuốc bay lên trong quán cà phê mù sương
Sân nhà ai thoang thoảng mùi Dạ Lý Hương
Tôi đạp xe
Buổi tối đến trường
Lòng giản đơn của chàng trai mới lớn
Đâu biết rằng đời sống thật vô thường

Đã bao năm qua
Dù Ở đâu
Mỗi khi mưa đến
Nhìn những trận mưa rào
Làm tôi nhớ
Bạn ơi
Sài Gòn của tôi
Mãi mãi bên tôi


Nguyễn Mạnh Cường
08/11/2011

Xin mời thưởng thức tiếng đàn của anh Phạm Dũng

13 days at Paris --- Violinist  Phạm Dũng
CUỒNG VŨ .
( Tặng bạn Nguyễn Mạnh Cường với niềm tin mãnh liệt vào tình yêu cuộc sống )



Trên đỉnh núi cao kia ,
Tung hoành - chim đại bàng lướt gió .
Liệu có khi nào ,
gục ngã trước cơn lốc thời gian ?
Đôi cánh chim bay vượt đại ngàn ,
Chẳng bươn theo dấu bầy đàn thân quen ...

Chúng đã hiểu rằng :
Nếu cứ mãi bon chen trong cõi đời vô định ,
Có tự do nào bằng trời đất bao la ?
Biết bao nhiêu năm tháng đã trôi qua
Chinh phục áng mây xanh , đón ánh sáng chan hòa .
Tiếng kêu xé nát ,
hấp hối niềm tin ,
kẻ mù lòa chân lý .

Chúng đoán biết :
Trong cuộc chơi huyền bí ,
Tạo hóa vần xoay theo quỹ đạo muôn đời .
Hết sớm trưa chiều tối ,
Năm tháng dẫu chuyển dời ,
Nhưng điệu cuồng vũ
Trong đất trời vẫn luôn sống mãi .

Đôi cánh giang hồ ung dung và tự tại ,
Chán kiếp ăn nhờ ở đậu chốn lầu son ,
Có màng chi cảnh cao thấp thiệt hơn ,
Ta sẽ quay về với núi non hùng vĩ .


Ai thấy được trái tim
chim đại bàng rên rỉ ?
Trước những khát khao liêm sỉ ,
nơi cuộc sống đời thường .
Cũng đói no , cũng tàn tạ bi thương ,
Gấp đôi cánh , gục đầu , và cầu xin sự sống .

Ôi tâm thức ấy như mặt hồ xao động ,
Trước khao khát tự do hay giấc mộng tầm thường,
Chọn cuộc sống vui hay kiếp nô lệ đêm trường ?
Để không thấy ánh mặt trời sáng soi chân lý .

Bay đi thôi , bay đi thôi ... hỡi cánh chim thế kỷ
Không còn gì vui nếu trở lại bóng đêm .
Những tiếng kêu nức nở của con tim
Đang ùa vỡ với tình yêu cuộc sống .




Ngước nhìn cánh chim bay .
Trần hồng Cơ
18/02/2012

Một lần tìm được cái thiên thu...

( ThaiNC)


Lần đầu tiên cầm tập thơ và thấy hàng chữ "Ví mà tôi đổi thời gian được. Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười" của ông Trần Trung Đạo, tôi nhủ thầm: Chà! cái ông này đúng là nhà thơ, văn chương bóng bẩy gì đâu. Đồng ý thì ai không thích được nhìn thấy mẹ cười? Tôi cũng vậy. Nhưng làm gì mà phải đổi cả thiên thu cơ chứ. Mẹ ở đó khi nào vui thì mẹ cười, khi nào giận mẹ la ráng chịu. Việc gì mà ông phải đem cả thiên thu để đổi lấy tiếng mẹ cười?

Nhưng đó là hai mươi năm về trước. Mạ tôi vẫn còn trẻ và khoẻ lắm.Vài ngày một lần mạ xách giỏ đi bộ ra chợ. Vừa đi và về khoảng một tiếng, như không. Đồ ăn mạ nấu để sẵn trong tủ lạnh. Cháu nội cháu ngoại gởi cho mạ trông, chiều đón về thỉnh thỏang lại thêm cái cà mèn đựng thức ăn…

Vậy đó, chị em chúng tôi đón nhận tình thương của mạ, mặc nhiên như chim sẽ bay, và cá sẽ lội. Khi vui mạ cười, khi buồn thì… thôi.

Nhưng rồi năm tháng qua. Chim bay có lúc mỏi cánh, cá lội sẽ có ngày vương câu. Và mạ tôi rồi cũng có lúc vắng tiếng cười.

Tôi lại nhớ tới lời thơ năm nào của ông Trần Trung Đạo. Bây giờ nếu được, tôi xin góp thêm với ông rằng: nếu bỗng nhiên được ba điều ước, điều trước tiên xin nghe tiếng mạ cười.

Bởi vì mạ đã vắng tiếng cười từ lâu lắm rồi. Mạ tôi bệnh nằm trên giường cả mấy tháng nay, im lặng và mỏi mệt. Mỗi ngày mạ chỉ nói chút ít khi nào cảm thấy thiệt khoẻ và nhớ lại một câu chuyện cũ nào đó, mạ sẽ kể cho bất cứ đứa con nào đang ở bên cạnh. Mạ nói mà đôi mắt xa xăm như đang trở về sống lại với quảng đời xa xưa nào đó. Tôi thường ngồi nghe mạ kể và cảm thấy rằng mạ như cái máy chiếu phim cũ, nhớ cái gì, tới đâu, thì phát ra cái đó, để rồi lại quên ngay…

Mạ nói thì có, nhưng cười thì không. Hình như bệnh tật và già yếu đã làm tan biến tất cả sinh khí và niềm vui nào của mạ đủ để tạo một nụ cười.

Vậy mà một lần tôi đã làm được cho mạ cười.

Vô tình tôi đổi được cái thiên thu

Trong mấy chị em, tôi là thằng chịu giỡn mặt vói mạ nhiều nhứt. Tuy trên tôi có mấy bà chị, nhưng tôi hay ỷ mình là con trai trưởng được mạ cưng và …nể, nên tôi hay nói giỡn ba trợn với mạ cho mạ vui. Mạ tôi bệnh yếu nằm đó thôi chứ vấn đề tiền bạc vẫn rất sáng suốt. Trong nhà, tôi là người có nhiệm vụ quản lý tài sản “nổi” của mạ trong nhà bank. Mỗi tháng cái check tiền già đưọc chia ra : tiền nào cúng chùa, tiền giúp trẻ mồ côi, người già neo đơn ở VN…mạ đều nhớ hết. Một lần, tôi mới ra nhà bank lấy tiền về cho mạ, thấy mạ có vẻ khoẻ, tôi lại giỡn

- Mạ giàu quá à. Con thì dạo này nghèo lắm. Mạ cho con một trăm sài chơi.

Mạ hỏi

- Chơ tiền mi đi làm bỏ mô mà phải xin?

Tôi nói

- Tiền đi làm vợ nó giữ hết mạ ơi.

-Rứa à? Bộ "hắn" không cho mi đồng mô để tiêu à?

-Không! "hắn" giữ hết trơn - Tôi nói giọng chắc chắn

Tôi thấy mạ nhìn thằng con với ánh mắt thương cảm, rồi sau đó mạ bỗng trở giọng bực bội

-Xí , cái đồ sợ vợ.

Lâu lắm rồi tôi mới thấy mạ khoẻ và có hứng nói chuyện lâu như vậy nên cũng vui lây

-Mạ ơi, con mà không sợ vợ mới là lạ đó. Mạ coi, giòng họ nhà mình từ trên xuống dưới có ai mà không sợ vợ?

Tôi thấy mạ suy nghĩ. Dĩ nhiên rồi, vì những lời tôi mới nói cũng không xa sự thực là mấy. Được một chút, mắt mạ sáng lên nói

- Có. Có đưá không sợ vợ.

- Ai? Tôi ngạc nhiên

- Thằng Lộc. Thằng Lộc hắn không sợ vợ.

“Hahaha !” Tôi ôm bụng bật cười nghiêng ngữa. Cười thiệt. Tưởng ai, té ra thằng em tôi! Tôi còn lạ gì nó chứ? Không biết vì thấy tôi cười say sưa quá, hay là mạ cũng mới chợt nhận ra thằng con kia của mạ dù sao cũng đâu thể ra ngoài khuôn khổ của gia đình? Tôi thấy mạ há miệng to muốn cười theo tôi mà không thể phát ra tiếng. Nhưng ánh mắt của mạ đã nói lên tất cả. Mạ nhìn tôi, ánh mắt rực niềm vui tươi. Đã lâu rồi anh em tôi chưa thấy được ánh mắt này.

Em gái tôi đang ngồi gần đó cũng la lên

- A mạ cười. Mạ cười đó.

Tôi phải quay đi.

Ô hay, bởi vì bỗng nhiên tôi muốn khóc.

Nếu một lần trong đời tôi được cái cảm giác mừng đến phát khóc thì đó là giây phút này. Cái thiên thu mà ông Trần Trung Đạo sẵn sàng đem ra đánh đổi đó, là đây.

ThaiNC

Mối tình thơ

Hè đã về rối , ai có hay ??
Bên đây nhung nhớ vẫn đong đầy
Nếu ai gặp lại người xưa ấy
Còn nhớ tình mình trong phút giây?

Con đường tan trường lá me bay
Ta đã cùng nhau qua những ngày
Tuổi trẻ tình thơ không vướng bận
Yêu tự bao giờ , nào có hay

Thế cuộc thăng trầm, xa cách nhau
Mối tình thơ ấu chẳng còn đâu
Dẩu có lo toan vì cuộc sống
Cũng vẫn còn vương , môi tình đầu

Hồng Hoa và Nguyễn Mạnh Cường,

Sài Gòn mùa hè

Sài Gòn mùa hè, mùa chia tay
Kẻ đi, người ở, ôi buồn thay
Nắng nóng tháng năm hong mái tóc
Tháng sáu mưa về ngập đường ray

Mùa hè có khi trời mưa bay
Hạt mưa lất phất trên vai gầy
Nhớ ai vội nép trong hiên vắng
Tránh cơn mưa đầy, ướt tóc mây

Sài Gòn có khi nắng, mưa, nhiều
Như cô thiếu nữ tuổi biết yêu
Như chàng trai trẻ, tim rộn rả
Chờ đợi ai tan trường buổi chiều

 Sài gòn ngày nao, tay trong tay
 Mà nay xa cách đã bao ngày
 Bên ni bên nớ, xa muôn dặm
 Gửi khúc tình sầu theo gió mây

Người yêu dấu đã xa thật xa
Nhớ thương, thương nhớ mắt lệ nhoà
Biết đến ngày nao mong gặp lại
Ai hiểu tình mình bằng đôi ta

Nguyễn Mạnh Cường