Ông Sáu ngồi buồn bả nhìn lên tờ lịch treo trên tường "Hôm nay đã là 20 Tết rồi", Ông lẩm bẩm:
"Ông Táo sắp về trời, không biết năm nay ai lo việc cúng kiến trong nhà". Từ ngày Bà Sáu rời bỏ ông ra đi một cách đột ngột vào đầu năm, ông cảm thấy mình chợt trở nên hụt hẩng, thiếu thốn và hiuquạnh.Ông bà chỉ có ba đứa con, chúng đã lớn va có gia đình riêng. Họ sống ở một mobile home gần Little Saigon để dể đi chợ và mua sắm.
Đã trải qua nhiều thăng trầm sau năm 75, sau cùng cũng đến được Mỹ theo diện đoàn tụ , ông bà cũng đã cố gắng hòa đồng vào đời sống mới. Đến lúc xem chừng đời sống đã ổn định, có thể nghĩ ngơi và đi dulịch thăm bà con bạn bè thi bà đột ngột qua đời. Từ ngày bà mất đi, bửa cơm tối trở nên lạnh lẻo và mất đi nhiều sự ấm cúng . Mặc dù khi bà Sáu còn sống, ông phải nghe bà cằn nhằn nhiều về sự bày biện củaông, ông cảm thấy nhớ những lời trách móc nhẹ nhàng của bà. Ông nhìn lên tấm hình của bà rồi nói lẩm bẩm "Bà ơi rồi mình cũng gặp lại sau này mà chắc cũng không lâu đâu". Ông tự nói với mình "Phải đứnglên làm việc gì chớ ngồi hoài không được".
Ông chợt nhớ là phải quét dọn và bày biện bàn thờ để chờ đón ngày Tết. "Ờ mà phải đi kiếm câu đối Tết đề chưng lên mới được". Ông Sáu rất thich câu đối Tết, những năm sau này ông có đươc biếu mấy câuđối Tết. Mỗi năm ông lại đem câu đối ra treo bên cạnh bàn thờ và trước cửa nhà để có không khí Tết. Ông thích những câu như:
Tân niên, hạnh phúc bình an tiến
Xuân nhật, vinh hoa phú quý lai
Lược dịch:
Năm mới, hạnh phúc bình an đến
Ngày xuân, vinh hoa phú quý về........
“Thiên tăng tuế nguyệt, niên tăng thọ
Xuân mãn càng khôn, phúc mãn đường”
Lược dịch:
Trời thêm tuổi mới, năm thêm thọ
Xuân khắp càn khôn, phúc khắp nhà
(1)
Cũng vì mấy câu đối Tết này mà ông bà rầy rà với nhau, Bà cằn nhằn ông vào dịp Tết hai năm về trước.
“Ông không thây Trung Quốc lấn chiếm đất nước mình sao mà còn thích treo mấy câu đối Tàu vậy.."
Ông trả lời: “Mình không thích Trung Quốc xâm lăng đất nước mình đâu có nghĩa là mình phải ghét hết tát cả cái gì liên
quan tới Trung Quốc. Mấy câu đối này chỉ nói về những điều mong muốn tốt lành cho mọingười trong gia đình vào ngày Tết. Treo cũng đươc không sao.”
Bà liếc ông không nói gì rồi nói:"Ông lúc nào cũng khó nói. Không hiểu hồi đó tôi lại chịu lấy ông....”.
Những câu cằn nhàn như vậy, mà giờ đây ông cũng không còn nghe được nữa.
Những ngày bà gần mất, ông nhìn bà ốm, đau xót muốn rớt nước mắt mà không dám khóc trước mặt bà. Ông buồn rầu không ngủ đươc nên trông hốc hác. Bà nằm trên gường ngoắc ngoắc ông lại và nói:
"Ông phải giữ gìn sức khỏe đừng để bệnh như tôi mệt lắm. Với lại còn phải lo cho mấy đứa nữa chứ. Con mình coi vậy chớ còn khờ dại lắm."
Thế rồi bà ra đi thật lẹ vào một ngày thật ảm đạm. Ông trở về từ nhà quàn thẩn thờ và nhớ bà thật nhiều
nhưng cũng gắng gượng tỉnh táo để các con khỏi trông thấy. Căn nhà bây giờ càng thêm rộng, nhiều khiông cứ tưởng chừng như bà còn đâu đây, nhắc nhở ông ăn uống kiêng kem tránh ăn mặn và đừng thức khuya.
Ông lẩm bẩm nói một mình "Năm nay tôi lại đem mấy câu đối ra treo bà đừng cằn nhằn tôi nhé"
Ông đứng dậy vào trong tủ thờ mở ngăn kéo lục lọi và tìm thấy hai câu đối. Ông mở ra và thấy một tờ giấy rớt ra có một lá thư với chữ viết của bà.
Ông Sáu ơi,
Tôi thấy người hơi mệt nhưng cũng ráng đứng dậy dọn dẹp cho gọn gàng. Không biết năm nay tôi có qua nỗi không!!!
Tôi có để dành giụm đươc một số tiền nhỏ để trong bao thư ở XXX để chờ xài vào dip Tết năm nay. Tôi biết tính ông hay thích mua sắm vào dịp Tết mà ngại hỏi con hỏi cái nên tôi để số tiền nhỏ mà tôi để dànhdụm bấy lâu nay để cho ông xài. Còn nếu mà tôi khỏe lại thì tôi sẽ đi
trông trẻ hay may thêm để có ít tiền tiêu thêm vào dịp Tết. Đọc tới đây ông Sáu thấy mắt mình mờ đi vì nước mắt.Ông nhìn lên bàn thờ, hìnhbà chợt lung linh sống động như thể bà muốn nói với ông điều gì, ông thấy bà như phảng phất đâu đây. Bà như đang nở nụ cười và nói với ông như thưở còn sống:
"Ông không lo đi sắm Tết đi và nhớ mua bánh chưng cho mấy đứa nhỏ nữa nha. Nhớ lì xì cho con thằng Phúc, thằng Sợn, con Nga".
Ông lẩm bẩm : "Bà này lúc nào cũng dục. Tôi đi liền đây."
Trên bàn thờ của bà những đóa hoa cúc vàng đã trổ bông rực rở.
Tác giả Nguyễn Mạnh Cường
(11/26/2014)
(1) From Internet